Mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa, hay mỗi địa phương
có mê tín dị đoan và kiêng cử khác
nhau. Nhiều người nghĩ rằng những ngươi
mê tín dị đoan, kiêng cử, cải lương, nhạc dân tộc hay nhạc sến là giới bình dân
mà thôi. Thiệt ra hong phải như vậy, chúng nó biểu hiện cho nền văn hóa và văn
học dân gian Vietnam mà chúng ta nên trân trọng và giữ gìn chúng.
Những ngày đầu tiên mà tui sống trên nước Mỹ. Buổi
trưa đi làm tui thường đi ngang qua một cái công viên. Tui thấy vài người Ấn độ
mặc áo trắng bằng vải thô trắng toát phủ từ đầu đến chân. Tui sợ lắm vì cái y
phục đó giống như vải liệm. Tui nghĩ rằng
gia đình họ có tang chế. Tui thấy họ ở đó hàng ngày. Tui rất ngạc nhiên vì người
nhà có tang mà sao họ cứ mãi ra công viên chơi. Sau này tui mới biết đó là y phục
của người Ấn.
Những năm đầu tiên sống ở nước Mỹ, mùng một Tết gì
tui cũng đi làm và làm overtime luôn vì đầu năm tui được làm nhiều, thì tui có
tiền nhiều. Đầu năm tui có tiền nhiều là hên. Có lẽ tui đi làm ngày mùng một
nên cuộc đời lúc nào cũng bận bịu vì công việc và tui đi cày như con trâu.
Tui bắt đầu kiêng hong đi làm vào mùng một Tết khi
mà trình độ học của tui vào khoảng chương trình năm thứ ba của bốn năm học đại
học. Đầu năm đầu tháng mà tui bị ăn con D. Cả một năm học tui khổ sở xang bang xấc
bấc và tui khóc lên khóc xuống trong tất cả các lớp mà tui lấy nó. Từ đó tui sợ
quá; tui nhứt định hong đi làm, đi học, hay làm cái gì vào mùng một Tết cả.
Mùng một Tết năm nay rơi vào ngày chủ nhựt nên tui
hong phải lấy ngày nghỉ. Tui cũng buồn lắm vì Tết là ngày lễ cổ truyền của dân
Vietnam nên tui được phép nghỉ ở nhà. Tuy nhiên cả ngày thứ bảy tui lại phải đi
lau bàn ghế cả ngày tại một cái workshop (tui hong biết dịch ra tiếng Việt.)Tui
phải cố gắng làm xong một cái lớp online trước tết mà job của tui nó đòi hỏi.
Thiệt ra thì họ cho tui đến cuối tháng hai, nhưng tui hong muốn để nó đến qua Tết
vì như vậy sẽ xui lắm.