Dũng đập cửa dồn dập, miệng la to, “Cô ơi, cô ơi mở cửa!”
Tôi vội vàng mở cửa. Dũng xông vào, hớt hơ hớt hãi nói liền một mạch, “Cô ơi, Bảo chết rồi. Nó bị người ta đánh chết tối hôm qua trong trại giam cầu Băng Ki.”
Tôi điếng người chết lặng. Dũng vừa khóc vừa nói, “ Nó thương cô lắm! Nó nhớ cô nhiều mà nó hông cho cô gặp. Nó hong dám gặp cô vì nó nói nó hong nghe lời cô làm cô buồn.”
Tôi mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống nền nhà. Tôi lẩm bẩm, “Bảo, cô đã giết em! Cô đã giết em! Cô không bao giờ tha thứ cho cô.”
Ngày ấy tôi đã lặn lội qua cầu Văn Thánh tìm gặp Bảo, Huy Hùng, những thằng nhóc bụi đời chuyên ăn cắp vặt ở cầu Văn Thánh, và rải đinh ở cầu Xa Lộ để xe cán xì bánh xe cho chúng vá xe lấy tiền. Tôi dạy chúng học và chúng đã hứa với tôi là trở về nhà. Bảo không muốn về nhà sống với mẹ ghẻ nên vẫn còn lang thang bụi đời. Tôi hứa với Bảo là sẽ lo lắng đầy đủ cho em. Tôi sẽ đưa em về sống với gia đình tôi, nhưng tôi cần có thời gian thu xếp công việc.
Tôi gặp khó khăn để thuyết phục gia đình tôi tiếp nhận em. Lòng tin của Bảo đối với tôi không còn nữa. Em đã trở thành thằng nhóc ăn cướp có vũ khí. Em bị bắt vì tội dùng mã tấu uy hiếp người vào đêm tối ở cầu Xa Lộ.Vào trại giam Băng Ky, bao nhiêu lần em từ chối gặp tôi. Giờ đây em bị những tay anh chị trong tù đánh chết.
Tôi đã giết chết niềm tin nơi Bảo và tôi đã đưa em đến cái chết.
Friday, May 1, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment