Friday, December 25, 2009

SUỐI ĐÀN

Suối đàn dìu dặt vấn vương
Sâu sa trầm lắng du dương nhớ ai
Tuôn trào bí ẩn lâu đài
Bao năm chôn chặt mơ hoài tình xưa

Âm giai rải rác như mưa
Trầm trầm bổng bổng lưa thưa xóa mờ
Ngân nga giai điệu vần thơ
Tìm quên nỗi nhớ vỗ bờ xót xa

NHỚ QUÊ HƯƠNG

NHỚ QUÊ HƯƠNG
Ngày về vô định ….nhớ thật nhiều
Sơn hà một cõi vạn dấu yêu
Bôn ba trâu ngựa lưu vong kiếp
Tình người viễn xứ quá hẩm hiu

Giấc mộng tình quê nhạt nhòa buông
Nhớ thương lưu luyến dạt dào buồn
Dân Việt thắm đượm tình nồng ấm
Đêm khuya thao thức lệ trào tuôn

Mượn thơ tâm sự trên giấy hồng
Đốt thành tro bụi gửi gió trông
Bay về biển Đông thẳng một lối
Tìm về cố hương giấc mơ lòng

NỢ

NỢ
Non sông gấm vóc….nợ thiệt nhiều
Nghìn trùng xa cách quê hương yêu
Yêu mãi nước Việt đến muôn kiếp
Thấp thoáng xa mờ…nét đìu hiu

Năm tháng phôi pha lặng lẽ buông
Nợ càng chồng chất … vấn vương buồn
Nợ nước, nợ nhà, nợ tình ấm
Bội lời hứa hẹn…. suối lệ tuôn

Bình minh ló dạng vừng đông hồng
Biển đông xa lắc mãi ngóng trông
Lương tâm tủi hổ …. sang ngang lối
Ngậm ngùi bộc bạch tiếng tơ lòng

BỨT TÌNH

BỨT TÌNH
Duyên yêu chóng vánh chẳng được nhiều
Thề non hẹn biển đậm đà yêu
Thắm thiết bên nhau đến muôn kiếp
Chia ly khó tránh ph ận hẩm hiu

Tơ tình từng sợi nhè nhẹ buông
Dạt dào thắm thiết vấn vương buồn
Tim lạnh ao ước được sưởi ấm
Lời nguyền rủa cay độc trào tuôn

Ông tơ đành đoạn bứt tình hồng
Hai đầu Ô Thước mãi ngóng trông
Mưa ngâu bắc cầu chung một lối
Phút giây ngắn ngủi trải nỗi lòng

Monday, September 28, 2009

Tuesday, August 25, 2009

CHỜ ĐỢI




Được tin anh lên ngôi
Em giày vò tội lỗi
Đường về với bao lối

Tha thứ kẻ phản bội
Đón nhận em đơn côi
Chờ em cả cuộc đời

CHIA CÁCH




Anh trên đỉnh Ba Ngôi
Em tận cùng tội lỗi
Bể nước mắt chắn lối

Cây thánh giá phản bội
Chia cách đôi tim côi
Chửi Chúa cả cuộc đời

Sunday, August 23, 2009

Sunday, July 19, 2009

Đổi thay



Năm nhất:
Chị làm assembler cho một hãng điện tử. Các cô làm office, mắt xanh, móng đỏ, mặc mini dzíp, đi giày cao gót hong thèm nhìn chị, ngươì chưa gột sạch nước phèn.

Năm hai:
Chị vào college, được promote lên làm leader. Các cô đẹp đẹp khoe thành tích học college và luôn nói rằng đi học ở Mỹ hong dễ pass như ở Việt Nam.

Năm ba:
Chị xin nghỉ việc. Không ai biết tin tức cuả chị.

Bốn năm sau:
The African American supervisor kể rằng con trai ông ta học trong lớp do chị phụ trách. Các cô vẫn thường gặp chị làm interpreter trong các buổi parent-conference or the school events.

TÌNH ANH



Con em ngỗ nghịch hông thích ông anh nên thường nói “anh ác như CS,” mặc dù nó chưa thấy CS bao giờ .
Sau năm 75, anh đi học buổi sáng, buổi chiều đi bơm xe đạp để kiếm tiền cho em ăn bánh.
Anh vượt biên qua Mỹ đi làm thêm buổi tối gưỉ tiền về Việt Nam nuôi em.
Anh bỏ học nuôi lũ em học lên đại học. Ngày các em ra trường, anh mua xe mới tặng trong khi anh chỉ là một technician đi xe cũ mèm.

_________________

Friday, July 3, 2009

CHÂN TRƠÌ MỚI






CHÂN TRƠÌ MỚI
Khe khẽ vang tiếng nấc
Đèn nhấp nháy tắc bật
Sương lạnh rơi lất phất
Tim côi run bần bật

Muôn nghìn sao đầy vơi
Chàng cùng đàn chiên trời
An bình vui thảnh thơi
Gia nhập thế giới mới

Trút gánh nợ hồng trần
Vai gầy nàng mỹ nhân
Thay chồng gánh gian nan
Không một lời than van

For Gà
Keng

Sunday, May 3, 2009

SONG HÀNH

SONG HÀNH
“Chúng ta là hai đường thẳng song song.”
“Hai đường thẳng song song thì không bao giờ gặp nhau!”
“Có chứ! Chúng ta gặp nhau ở nước trời!”
“Nước trời chán thí mồ đi. Suốt đời chỉ biết một câu “Alleluia,” N lên trên đó ở với các cô đẹp đẹp thánh thiện đi. M thích xuống hỏa ngục vì có XXX, có tình yêu trần tục hạ giới, muốn làm gì thì làm. Hỏa ngục vui hơn!”
“Ha..ha… M luôn có những ý tưởng độc đáo! M lãng mãn lắm. M sẽ đau khổ suốt đời vì sự lãng mạn ậy”

Friday, May 1, 2009

CẮN RỨT

Dũng đập cửa dồn dập, miệng la to, “Cô ơi, cô ơi mở cửa!”
Tôi vội vàng mở cửa. Dũng xông vào, hớt hơ hớt hãi nói liền một mạch, “Cô ơi, Bảo chết rồi. Nó bị người ta đánh chết tối hôm qua trong trại giam cầu Băng Ki.”
Tôi điếng người chết lặng. Dũng vừa khóc vừa nói, “ Nó thương cô lắm! Nó nhớ cô nhiều mà nó hông cho cô gặp. Nó hong dám gặp cô vì nó nói nó hong nghe lời cô làm cô buồn.”
Tôi mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống nền nhà. Tôi lẩm bẩm, “Bảo, cô đã giết em! Cô đã giết em! Cô không bao giờ tha thứ cho cô.”

Ngày ấy tôi đã lặn lội qua cầu Văn Thánh tìm gặp Bảo, Huy Hùng, những thằng nhóc bụi đời chuyên ăn cắp vặt ở cầu Văn Thánh, và rải đinh ở cầu Xa Lộ để xe cán xì bánh xe cho chúng vá xe lấy tiền. Tôi dạy chúng học và chúng đã hứa với tôi là trở về nhà. Bảo không muốn về nhà sống với mẹ ghẻ nên vẫn còn lang thang bụi đời. Tôi hứa với Bảo là sẽ lo lắng đầy đủ cho em. Tôi sẽ đưa em về sống với gia đình tôi, nhưng tôi cần có thời gian thu xếp công việc.
Tôi gặp khó khăn để thuyết phục gia đình tôi tiếp nhận em. Lòng tin của Bảo đối với tôi không còn nữa. Em đã trở thành thằng nhóc ăn cướp có vũ khí. Em bị bắt vì tội dùng mã tấu uy hiếp người vào đêm tối ở cầu Xa Lộ.Vào trại giam Băng Ky, bao nhiêu lần em từ chối gặp tôi. Giờ đây em bị những tay anh chị trong tù đánh chết.

Tôi đã giết chết niềm tin nơi Bảo và tôi đã đưa em đến cái chết.

Tháng Tư


Lại Tháng Tư

Chợt
đêm qua
môi nếm vị nước mắt

Mỗi
tháng tư
bật khóc một giòng sông

Sao
lạ nhỉ
nếm khổ đau không khóc

Chỉ
tháng tư
lệ tuôn mãi thành dòng

Đêm
thức giấc
thấy hồn thiêng sông núi

Bao
sinh linh
phiêu bạt khắp phương trời

Thấy
lòng minh
sao thương nhớ đầy vơi

Mảnh
đất mẹ
cong cong hình chử S

Lại
tháng tư
vết sẹo... da chưa mọc

Nên
nhức đau
ở tận đáy lòng người

Lại
tháng tư
thêm một lần cảm tạ

Bao
hy sinh
cho ta sống giữa đời

Hình
bóng củ
cha già thân mục nát

Lết
thân khô
giữa bốn bức tường tù

Vẩn
kiêu ngạo
chưa một lần khuất phục

Vẩn
dạy con
khoang dung trong cuộc đời

Hình
bóng mẹ
giữa chợ đời mưa nắng

Nuôi
đàn con
gánh vác những nhọc nhằn


Tháng
tư về
sao bổng nhiên nước mắt

Lăn
trên môi
và dập tắt nụ cuời

(ST)

Kỷ niệm ngày 30 tháng Tư
04/30/1975 - 04/30/2009


April30,2009
Lại …
băng qua
Bát ngát biển nước mắt

Vào
tháng tư
Hồi ức dâng thành sông

Quái
ác nhỉ
âm ỉ vang tiếng khóc

Đến
tháng tư
ưu tư chảy thành dòng

Đêm
thức giấc
Cồn cào cao ngất núi

Nhìn
hồn linh
lẻ loi như sao trời

Ngồi
một minh
chấp chới trongchơi vơi

Trên
đất lạ
mơ về miền đất S

Đêm
tháng tư
u sầu lại trỗi mọc

Thác
quặn đau
tê buốt tím tái người

Cuối
tháng tư
âm thầm dâng cảm tạ

Bao
hy sinh
ghi mãi đến muôn đời

Lết
hồn khô
tìm về chốn ngục tù

Tượng
kiêu ngạo
sừng sững không khuất phục

Cười
nghễ ngạo
Ma Đỏ tàn phá đời

Vai
người mẹ
trĩu nặng đời mưa nắng

Nuôi
đàn con
thay ba gánh nhọc nhằn

Hoài
niệm về
Quay cuồng vương trên mắt


Đôi
vành môi
mỉa mai một nụ cuời

Monday, April 27, 2009

Viết cho Ba yêu quí, người đàn ông con yêu nhất trên cõi đời này, yêu hơn cả thượng đế.



Ba thương,
Tháng tư và tháng chín là hai tháng nặng nề nhất trong năm. Con đã chịu đựng cái cảm giác này nặng nề mấy chục năm rồi: từ ngày nước nhà tan tác và ba mãi mãi xa chúng con. Con ráng quên đi, nhưng con không thể nào quên được. Hàng năm cái cảnh hãi hùng của ngày ấy lại diễn ra. Con đã hiểu ra hội chứng chiến tranh là như thế nào. Con cho là con là một victim của chiến tranh. Có lẽ tại tính con quá nhạy cảm nên dù chuyện kinh hoàng đã qua lâu rồi mà con vẫn còn bi ảnh hưởng đến tận hôm nay. Các bạn cùng lứa tuổi với con đâu có ai bị hội chứng này đâu. Con lại biết cách đối phó với cái cảm giác kinh khủng này. Con đi làm với một tâm trạng nặng nề khó chịu. Con dấu núi u ẩn trong thâm sâu và cất tiếng cười đùa để đem niềm vui cho những người chung quanh con. Con tìm hạnh phúc vào việc để hết tâm tư dạy dỗ lũ học trò bé, chơi với chúng. Nhiều lúc con chịu hông nổi, con chạy vô restroom khóc ngon lành và dấu những giọt nước mắt. Sau đó con lại ra ngoài cười hí hí với các thầy giáo. Dù sao đi nữa, con cũng cảm thấy may mắn hơn mọi người. Con được bao bọc trong tình yêu thương của gia đĩnh của bạn bè và đồng nghiệp. Mọi người yêu con và con yêu mọi người. Con không giàu, but con không phải lo lắng bương chải kiếm tiền. Con có thì giờ đọc sách, chơi đàn, và viết lách.
Con lao đầu vào viết lách và viết như một con điên. Con viết đ ể bộc bạch nỗi lòng. Con viết cho con đọc, đ ể con giải tỏa nh ững uẩn trong con. Đôi khi con viết đ ể xem khả năng viết lách của con nh ư thế nào. Con được đánh giá tốt về khả năng làm thơ viết truyện tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Thầy cô bảo là con là nhà thơ nhà văn có triển vọng Nhưng để làm gì chứ? Văn thơ đâu có làm ra tiền đâu. Để được nổi tiếng? Điều đó không dễ đối với một người đàn bà thiểu số vô danh tiểu tốt như con. Khi con được mọi người biết đến thì chắc là con đã xuống suối vàng gặp ba rồi.
Ba yêu của con,
Con phải trau dồi học vấn để lấy được mảnh bằng mà ba đã mong mỏi lấy mà vì bị tù đày nên ba bị gián đoạn việc học và rèn luyện ngòi bút của mình. Con muốn thành công không phải vì con ham quyền cao chức trọng mà con muốn làm vinh danh cha: một người cha rất tuyệt vời chỉ biết học, và hy sinh tất cả vì con cái. Chính vì vậy, con đã từ chối những ánh mắt nồng nàn mời gọi, cánh tay rắn chắc an ủi bảo bôc chia sẻ thông cảm cùng con. Con khước từ thiên chức làm người tình, người vợ, người mẹ tiềm ẩn trong mỗi người đàn bà. Đứa con gái út nhút nhát yếu đuôí về thể lý đã trở nên mạnh mẽ theo đuổi mục đích của mình. Mai này dù con không thành công, con cũng hãnh diện vì con đã sống thật với lòng mình.
Ba ơi, giúp con thêm sức mạnh để vượt qua cảm giác cô đơn trống vắng và tặng cho con trí thông minh của ba để cho con học giỏi nha.

Thư thứ nhất



Thursday, April 23, 2009

Họa thơ HXR




Vay duyên, trả nợ muộn màng
Thì thôi đừng trách phủ phàng người ơi !
Chiều nay lòng thấy bồi hồi
Nhớ người phương ấy...lệ rơi đỏ trời ! - HXR

Duyên tình chớ nói muộn màng
Trách chi tiền định phủ phàng tình ơi!
Thương thương nhớ nhớ bồi hồi
Phương xa cũng nhớ chơi vơi giữa trời

TÌM VỀ





CÁCH NHAU

Ở hai đầu đại dương
Cách nhau vài cái nhớ
Ở hai đầu trăn trở
Cách mấy nỗi khát khao

Tôi nắm chặt hư hao
Em có ôm nuối tiếc ?
Hai phương trời biền biệt
Cách một chút đổi thay

Tôi bước xuống đắng cay
Em ngọt ngào, hạnh phúc
Suối tình chia hai khúc
Một đục và một trong

Chiều nay giữa phố đông
Cách chừng hai cái với
Em chần chừ bước tới
Mắt lạ mắt người xưa…

THIENTHAN.

TÌM VỀ

Mênh mông bờ đại dương
Nhấp nhô một biển nhớ
Vỗ bờ sóng trăn trở
Ào ạt nỗi khát khao

Bao năm đầy hư hao
Lênh đênh biển nuối tiếc
Vòm cầu vòng biền biệt
Mất hút thảm thương thay

Nhấm nháp giọt đắng cay
Hương ngọt ngào hạnh phúc
Vị yêu nhiều phiên khúc
Quê nghèo ngời sáng trong

Quanh co vùng biển Đông
Điệp trùng xa chới với
Vượt hiểm nguy tiến tới
Tìm về nước Việt xưa

Họa Thơ Thiên Thần

Tương lai là cái chi chi ?
Tình riêng chôn chặt chỉ vì... ta mơ !
Ai vừa giết chết tình thơ
Để cho giọt máu bơ vơ cả đời
Sao Hôm treo tận cuối trời
Hận người bội bạc gieo lời đắng cay
Tình tan...hồn nhập vào...mây
Lệ châu hóa nước mưa bay ngút ngàn

THIENTHAN.

TÌNH RIÊNG

Cho dù nó chẳng là chi
Tình riêng từ bỏ xá gì ước mơ
Làm tròn bổn phận con thơ
Cho tròn chữ hiếu…tình thơ nhớ đời
Công cha nghĩa mẹ ơn trời
Hiếu lành chưa trả … nuốt lời đắng cay
Tình riêng bay bổng sầu mây
Đành lòng phụ bạc tình say ngút ngàn

Tuesday, April 14, 2009

Wednesday, January 14, 2009

ROMEO & JULIET THỜI NAY





Gà Chết picked the phone, nói liền một hơi, “Hey, Gà Chết. Chết chưa mày mày?”
Vịt Bầu cười, “Cái con nhỏ này, mày dành nói câu của tao rồi thì tao biết gì mà nói chuyện với mày?”
Gà Chết mách nước, “Thì mày nói là mày nhường ông Vinh yêu quí của mày cho tao.”
Vịt Bầu mỉm cười hạnh phúc, “Tao sẵn sang nhường anh Vinh cho bất cứ ai, nhưng mà anh Vinh tao hổng chịu ai hết.”
Gà Chết thán phục, “Cầu cho gia đình mày hạnh phúc mãi mãi. Tao rất vui khi mày hạnh phúc.”
Vịt Bầu giọng buồn buồn, “Gà Chết, bạn bè chúng ta ai cũng có đôi, có cặp, con đàn cháu đống. Chỉ còn lại một mình mày. Tụi tao thương mày lắm. Chúng tao rất mong có tin vui của mày. À này, thầy Khanh mới qua Cali đó. Dân Nam Cali biểu tình dữ lắm. Cũng tội nghiệp thầy.”
Gà Chết mỉa mai, “Cho đáng đời cái ông Việt Cộng dám đi tới lãnh địa quốc gia. Được đi du học thì ở một chỗ đi. Bày đặt bon chen đi đây đi đó.”
Vịt Bầu binh, “Thầy Khanh qua Cali là mục đích đi kiếm mày đó. Thày Khanh vẫn chưa có vợ. Gà Chết à, hai người đừng làm khổ nhau nữa. Tao thấy bên Mỹ tự do lắm. Thầy Khanh bỏ Đảng sống với mày bên này thì không ai biết mà mày cũng trưởng thành rồi. Không ai có quyền cấm mày yêu ai or lấy ai cả.”
Gà Chết gắt, “Con nhỏ này có điên không? Tao mà đi yêu một đảng viên bắc kỳ hả? Thiết là nhục nhã ông bà cha mẹ tao hết sức.”
Vịt Bầu nhỏ nhẹ khuyên, “Gà Chết, đừng tự làm khổ mình nữa. Đừng lấy cái hãnh tiến dổm của gia đình ra mà biện minh cho mình.”
Gà Chết bực tức thô lỗ cắt ngang phone một cái cụp. Cô ngồi im lặng, tay mân mê tìm nghe lại lời nhắn cũ cách đây ba hôm. Giọng người đàn ông bắc, trầm ấm vang lên, “Chào em, chúc em một giáng sinh an bình và hạnh phúc. Tôi về Cali nghỉ lễ và sau đó tôi trở lại Washington đi học. Tôi mong muốn được gặp em trong kỳ nghỉ này. Em gọi lại cho tôi số….” Gà Chết lắc đầu, quăng cái cell phone thật mạnh xuống sàn gỗ. Cái phone bị bật cái nắp và hai cục battery văng ra hai góc. Gà Chết lượm lại cục battery, gắn nó vào và đậy nắp lại. Cái phone bị hư, không còn turn on được nữa. Gà Chết đành tháo cái sim trong phone ra và gắn nó vào cái phone mới. Cô mân mê chiếc phone màu tím xinh xắn mà Bill đã tặng cô hôm giáng sinh. Mặt cô rạng lên, “Ừ nhỉ, tại sao ta không gọi Bill và bắt nó dẫn minh đi chơi suốt ngày nay. Tai sao ta cứ ở nhà mãi như vậy?” Cô loay hoay bấm số phone của Bill. Một giọng tiếng Việt trầm ấm vang lên như reo vui, “Alô, em hả. Tôi lúc nào cũng mong chờ em gọi.” Gà Chết điếng người lặng yên. Cô đã vô tình bấm lộn số của thầy Khanh mà không hay. Thầy Khanh tiếp tục nói, Alo, Alo, sao em không trả lời tôi? Tôi thèm nghe giọng nói của em. Em nói gì đi chứ. Em cứ nguyền rủa tôi cũng được.” Gà Chết cup phone cái cụp. Gà Chết chạy xuống basement, nơi chứa những vật dụng không dùng, cô lục tung trong một cái vali nhỏ, nơi chứa những kỷ niệm khó quên của cô. Một xấp báo cũ đã úa vàng với những vêt hoen ô” của nước mắt, được cắt xén với những bài viết từ báo Quân Đội Nhân Dân, báo Tuổi Trẻ, và Kiến Thức Ngày Nay của tác giả Nguyễn Khanh. Những cánh hoa ngọc lan khô rơi ra. Cô lặng lẽ đọc nó và chìm đắm vào quá khứ.

Saigon 19….
Đại học hệ B đã mở ra cho lũ con sĩ quan chế độ cũ con đường vào đại học mặc dù họ có bị đóng tiền vì không đủ tiêu chuẩn điểm vào hệ A vào kỳ thi. Trường Đại Học Tổng Hợp với các dãy lầu cũ kỹ và hội trường bé nhỏ khiêm nhường là nơi hẹn hò và phát sinh những mối tình học trò dễ thương. Lũ con gái mê nhất là cây hoa ngọc lan cao vọi với những bông hoa thơm ngát. Các anh sinh viên khóa trên trổ tài Tarzan đu cây hái hoa để lấy lòng các cô sinh viên xinh xắn. Gà Chết đứng thèm thuồng nhìn Hoa, Lan, Thanh, Trúc, Tuyết, Thanh chúm chím làm duyên làm dáng nói chuyện với các anh sinh viên đẹp trai lịch lãm. Gà Chết cũng thích được quen, được con trai để ý, nhưng cái tướng Tomboy xấu xí như gà nuốt dây thun lại thêm tính tình ít nói nên Gà Chết chẳng được con trai nào theo cả.
Một người đàn ông cao gầy đen thui, nét mặt xương xương cầm cái vợt bằng tre khéo léo hái những bông hoa thơm ngát đẹp nhứt trên cao nhứt vào cái lồng mà không phải cực khổ leo cây như các anh sinh viên. Mọi người vỗ tay reo hòa hoan hô người hái hoa. Ông ta lấy hoa từ trong lồng tre ra. Hoa, Lan, Cúc, Thanh nhìn những đóa hoa đẹp và hy vọng người tặng hoa sẽ là mình. Ông đi lạI hướng Gà Chết, đưa những đóa hoa cho cô, nói với giọng bắc kỳ 75, đặc sệt, “Tôi cho em nè. Em thích hoa ngọc lan lắm phải không?”
Gà Chết bối rối trả lời, “Oh, cám ơn ông. Hoa ngọc lan cài lên tóc thì khỏi phải dùng nước hoa.”
Gà Chết cầm lấy những đóa hoa ngọc lan và bỏ đi. Vừa đi cô vừa hít lấy hít để cái mùi thơm dễ chịu ấy. Văng vẳng lời giễu cợt của đám con gái:
“Lọ Lem gặp may.”
“Đồ bất lịch sự không nói một tiếng cám ơn nào.”
Gà Chết nghe tiếng cười đùa nói chuyện vui vẻ của đám sinh viên cùng người đàn ông lạ mặt. Tiếng ai đó hốt hoảng kêu lên, “Oh, ông thầy tụi bay ơi.”
Chết rồi, môn triết là môn khó nuốt nhứt. Năm nay tụi mình chết rồi.”

Nguyễn Khanh phụ trách bộ môn triết ở đại học tổng hợp. Thầy nhanh chóng chiếm được cảm tình của lũ sinh viên vì thầy tính tình cởi mở. Thầy hay hái hoa ngọc lan cho lũ con gái, nhưng Gà Chết bao giờ cũng được hoa đẹp nhất. Một lần thầy Khanh thắc mắc, “Bảo Vy, tại sao các bạn gọi em là Gà Chết?”
Gà Chết cười, “Tại dáng em đi như gà nuốt dây thun. Em xấu xí như con gà chết.”
Nguyễn Khanh cười nói, “Em đâu có xấu. Em đẹp lắm cả tâm hồn lẫn bề ngoài. Em là báu vật đó Bảo Vy ạ”
Gà Chết nghi ngờ, “Thầy an ủi em hả? Hồi nào đến giờ có bao giờ ai khen em đâu. Thày là người đàn ông đầu tiên khen em. Đúng là em đang gặp may. Ít ra em cũng có một người đàn ông thích em chứ.”
Nguyễn Khanh thân mật vỗ vai Gà Chết, “Em đừng nên quá ư bi quan, mặc cảm tự ti như vậy không tốt đâu.”

Nhờ thầy Nguyễn Khanh giúp đỡ, các bạn và Gà Chết thoát qua kỳ thi về môn triết và kinh tế chính trị hóc búa khó nuốt ấy. Sinh viên hỏi thầy, “Tại sao thầy lạI làm như vậy? Thầy không bị lương tâm của nhà giaó và một đảng viên trung thành cắn rứt à?”
Nguyễn Khanh buồn bả trả lời, “Tôi thường làm những gì tôi cảm thấy đúng với lương tâm mà thôi. “Tôi thương cho các em đa số là con sĩ quan chế độ cũ mà bắt các em phải học những điều mà gia đình em ghét thì tội cho các em quá. Tôi giúp các em qua khỏi kỳ thi của nhừng môn này, nhưng bù lại các em phải đạt điểm thật cao trong các môn khác đấy nhá.”
Thầy Nguyễn Khanh thường tham gia sinh hoạt với sinh viên, đi picnic, ngồi trước cổng trường đại học ăn bò bia, uống nước mía. Thầy còn mời sinh viên tới căn hộ độc thân chật hẹp trên đường Tự Do. Các`bạn biết tình cảm của thầy Nguyễn Khanh và Gà Chết nên các bạn âm thầm tán đồng, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau và che dấu cho cả hai. Gà Chết thường lên nhà thầy, dọn dẹp sách vở cho gọn gang. Gà Chết rất thich tủ sách của Nguyễn Khanh vì Nguyễn Khanh có nhiều bộ sách rất hay. Nguyễn Khanh thường tặng cho Gà Chết những cuốn sách mới mà thường chỉ có bán ở tiệm sách chui với giá tiền thiệt mắc. Căn phòng chất chội, đầy những sách là sách chiếm hết cả lối đi. Có lần Gà Chết mỉa mai, “Một đảng viên cộng sản trí thức yêu nước, du học ở Liên xô mà chỉ được phân phối cho một cái phòng bé tí xíu trong khi bao nhiêu người khác thì ở biệt thự xa hoa. Công bình chân lý ở đâu?”
Nguyễn Khanh không đồng ý nói, “Em đừng nói vậy. Đó là con đường tôi chọn mà. Làm cách mạng là phải hy sinh bản thân mình.”
Gà Chết tức giận nói, “Hy sinh cái khỉ mốc xì. Thầy bị Đảng lợi dụng cái lý tưởng, nhiệt huyết của thầy mà thôi. Em có cảm tưởng như thầy không tức giận nếu em vô tình tỏ vẻ không kính trọng ba mẹ thầy như khi em nói về Đảng.”
Nguyễn Khanh kêu lên, “Kìa em! Chúng ta thỏa thuận là không đề cập tời chính trị mà.”
Thỉnh thoảng Nguyễn Khanh đưa Gà Chết tới một biệt thự sang trọng ở đường Điện Biên Phủ và Nam Kỳ Khởi Nghĩa là nhà của một người bà con của Nguyễn Khanh. Nghe nói căn nhà này lúc trước chủ nhân là ông chủ nhà sách Khai Trí. Mỗi lẫn đê”n đây lã Nguyễn Khanh mắt sáng rỡ nhìn cây đàn piano bong láng mớI toanh phủ đầy bụi vì chủ nhân dường như chẳng bao giỡ sờ tới cây đàn. Nguyễn Khanh say sưa chơi piano và hát những bản tình ca. Tâm hồn Nguyễn Khanh bay bổng theo từng nốt nhạc, giai điệu du dương. Gà Chết ngạc nhiên tròn mắt hỏi, “Ủa đảng viên bần cố nông ba đời mà cũng biết chơi đàn piano, biết hát nhạc vàng nữa hả?”
Nguyễn Khanh phì cười, “Người dân miền nam cứ nghĩ chúng tôi là dân vô học, đầu đường xó chợ, là những nông dân chân chất chỉ biết đến cái cuốc cái cày. Ba mẹ tôi làm việc ở viện nghiên cứu khoa học. Nhà chúng tôi ở miền bắc cũng có đàn piano. Tôi học piano từ nhỏ giống như em vậy.”
Gà Chết nói, “Oh, vậy là cộng sản cũng có con ông cháu cha như chế độ cũ vậy”
Gà Chết đứng thẳng người, ưỡn bộ ngực lép kẹp ra và kiêu hãnh nói với Nguyễn Khanh, “Chúng ta là hai kẻ thù. “Lê Thanh Bảo Vy là con một sĩ quan của chế cũ, là kẻ thù của những đảng viên cộng sản vì tất cả sĩ quan cộng hòa là kẻ thù của dân tộc Vietnam, là người đã tiếp tay thông đồng với đế quốc Mỹ.”
Nguyễn Khanh buồn bả lắc đầu, “Người dân miền nam rất ghét người miền bắc; có ai thông cảm cho người miền bắc đâu. Họ đâu có muốn sinh ra trong xã hội chủ nghĩa đâu. Tôi rất bất bình vì những việc làm bất chính, những quyết định sai lầm của cấp lãnh đạo. Chính vì vậy tôi mới quyết định ở trong hàng ngũ đảng để có tiếng nói và ngăn chặn những quyết định ngu xuẩn của họ.”
Gà Chết hỏi, “Có bao nhiêu đảng viên trong sạch trong hàng ngủ đảng. Chắc là chỉ có một mình thầy thôi.”



Mối tình lén lút giữa Nguyễn Khanh và Gà Chết rồi cũng bị gia đình Gà Chết phát hiện. Mẹ cô thường la rầy cô, “Bộ Sàigon hết đàn ông con trai rồi sao mày lại đi thương cái thằng bắc kỳ cộng sản đó.”
Gà Chết im lặng chịu đựng những bài giảng đạo đúc của gia đình họ hàng cô. Nhiều lúc cô muốn hét lên, “Sài gon không thiếu đàn ông, nhưng hông có ai chịu thương một người con gái xấu xí, dở hơi như tôi cả.”
Gia đình Gà Chết bắt cô nghỉ học ở nhà có thầy tới dạy kèm tiếng Anh và đàn với lý do là cô sắp sửa đi Mỹ nên cần phải chuẩn bị cho tương lai. Thiệt ra gia đình Gà Chết muốn kiểm soát cô mà thôi. Liên Hà, cô bạn thân Vịt Bầu của Gà Chết nhiều lần giúp đỡ cô gặp thầy Nguyễn Khanh.

Lần cuối cùng Gà Chết gặp Nguyễn Khanh tại một quán café nơi bờ sông. Nguyễn Khanh mở lời, “Tôi nghĩ là chúng ta nên chấm dứt đừng liên hệ từ nay nữa. Tôi rất buồn khi nhìn thấy em đau khổ lén lút gặp tôi như vậy.”
Gà Chết thật bất ngờ, “Chúng ta yêu nhau. Chúng ta nên tìm cách nào để bảo vệ tình yêu của chúng ta. Tình yêu phải trải qua thử thách chứ. Chưa gì mà anh bỏ cuộc rồi.”
Nguyễn Khanh bất lực, “Khó lắm em ạ. Gia đình em làm gì chịu gả em cho một thằng bắc kỳ Việt cộng như tôi. Em hãy quên tôi đi và đi lấy con ông cháu cha Vietnam cộng hòa nào đó.”
Gà Chết hét lớn, “Chứ không phải Đảng và tổ chức ngăn cấm anh yêu con một sĩ quan chế độ cũ, có gia đinh đi nước ngoài, và là người công giáo à. Em đã ở trong ba điều kiện bị cấm đoán trong bốn điều cấm dành cho đảng viên khi cưới vợ. Em chỉ thiếu là người gốc hoa nừa mà thôi. Đảng gì mà kỳ cục quá vậy. Đảng gì mà xen vào đời tư của cá nhân. Đảng này đúng là đảng cướp rồi.”
Nguyễn Khanh chống chế, “Không có đâu. Ai nói với em điều đó?”
Gà Chết cười như điên, “Ha…ha…”
Cô giả giọng nữ bắc kỳ của Dung, cô em họ của Nguyễn Khanh, chủ nhân ngôi biệt thự sang trọng mà Nguyễn Khanh thường hay đến chơi, “Cô Bảo Vy, làm ơn buông tha anh Khanh đi nha. Cô đã làm hại đời anh Khanh. Anh Khanh là người có tài, đầy triển vọng trên con đường công danh sự nghiệp. Cô đừng hòng mơ lấy được anh Khanh. Đảng viên không được phép lấy con sĩ quan ngụy, gia đình công giáo, gia đình có thân nhân đi nước ngoài và gia đình có người Việt gốc Hoa. Hơn nữa anh Khanh cũng đã đính hôn với chị Thu là cháu nội chú của thủ tướng Phạm Văn Đồng.”
Gà Chết đổi sang giọng bắc the thé, chua như giấm rất khó nghe của một người con gái khác, “Cô là Bảo Vy hả? Tôi là Thu, vợ chưa cưới của anh Khanh đây. Chúng tôi đã sống với nhau như vợ chồng lúc chúng tôi còn bên Nga…”
Nguyễn Khanh hỏi dồn dập, “Thu đến gặp em và nói như vậy hả? Thiệt là quá sức đi mất.”
Gà Chết chua chat nói, “Con gái miền nam chúng tôi không có tự nhiên bạo dạn như các cô miền bắc quan hệ nam nữ lung tung trước khi đám cưới và gặp ai cũng khoe chuyện phòng the hết đâu.”
Nguyễn Khanh nâng mặt Gà Chết nhìn thật sâu vào mắt cô và hỏi, “Em tin cô ta à?”
Gà Chết vừa khóc vừa dùng hai tay đánh túi bụi thật mạnh vào Nguyễn Khanh, “Tôi ghét anh! Tôi thù anh! Tôi hận anh! Đàn ông bắc kỳ là thứ sở khanh, thứ đểu giả! Đi về với cái thùng phi biết nói của anh đi.”
Nguyễn Khanh lắc đầu nói, “Thời gian sẽ trả lời. Bảo Vy, anh yêu em và mãi mãi yêu em. Ba mẹ anh và ba mẹ Thu hứa cưới Thu cho anh từ hồi tụi anh còn nhỏ. Anh chưa bao giờ yêu Thu hay thân mật với Thu hơn tình bạn cả.”
Gà Chết chạy ào ra ngoài, cô lặng lẽ bỏ đi dưới cơn mưa bão lạnh lẽo. Mặt cô nhạt nhòe nước mắt. Cô đau xót hát thầm, “Mất anh rồi..xa anh rồi…hoa đã tàn nhụy đã phai…” Nguyễn Khanh lặng nhìn theo cái bong bé nhỏ mất hút trong mưa. Anh không đuổi theo cô. Nguyễn Khanh lặng lẽ hát nho nhỏ, “Mất em rồi…xa em rồi…

Từ đó họ không còn gặp nhau nữa, nhưng họ biết tin tức nhau. Nguyền Khanh vẫn thường thấy Bảo Vy trong những buổi nói chuyện của anh ở nhà Văn Hóa Thanh Niên, Câu Lạc Bộ Trí Thức Yêu Nước. Bảo Vy thường cắt những bài viết của Nguyễn Khanh cất để dành trong một cuốn cái hộp giấy vớI những cánh hoa ngọc lan anh đã tặng cho cô.
Hai năm sau cô ra nước ngoài. Trong đám người đưa tiễn cô đi, từ xa cô đã kịp thấy bong dáng cao gầy của Nguyễn Khanh trước khi cô lên máy bay.

Nguyễn Khanh được thăng quan tiến chức. Nguyễn Khanh giữ chức vụ quan trọng trong chính quyền cộng sản. Nguyễn Khanh có một căn nhà nhỏ dễ thương tại Tân Bình. Nguyễn Khanh vẫn sống độc thân. Vịt Bầu và các bạn mỗi lần về Vietnam đều ghé nhà thầy Nguyễn Khanh chơi và thầy luôn tiếp đãi nồng hậu và quà cáp thật nhiều cho các bạn. Vịt Bầu luôn miệng khen thầy Khanh tốt bụng, thầy Khanh là người cộng sản chân chính và trung thành nhứt nước Vietnam. Vịt Bầu kể lã nó thấy hĩnh Bảo Vy trên đàn piano và trong phòng làm việc của thầy. Bảo Vy lặng lẽ nghe Vịt Bầu và các bạn kể về Nguyễn Khanh; cô không bao giờ nhắc đến Nguyễn Khanh cả. Cuộc sống bên Mỹ quá bận rộn nên cô không còn thì giờ nghĩ đến tình cảm lãng mạn yêu đương nữa.

Nguyễn Khanh được cử đi học để lấy bằng Ph. D. của quản trị kinh doanh. Nguyễn Khanh thỉnh thoảng vẫn gọi phone cho Bảo Vy. Mỗi lần nghe giọng Nguyễn Khanh, mặt Bảo Vy trắng bệt như hong còn giọt máu nào. Tay chân Bảo Vy run lẩy bẩy như bị lên cơn sốt. Làm sao Bảo Vy có đủ can đảm gặp Nguyễn Khanh chứ. Có lẽ Bảo Vy sẽ té xỉu khi gặp Nguyễn Khanh mất.

Bảo Vy lắc đầu cố gắng thoát khỏi những kỷ niệm êm đềm. Cô bước lại computer và email cho Nguyễn Khanh với lời lẽ thật đanh thép, “Kính gửi ông Nguyễn Khanh, đại diện nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Vietnam. Xin ông vui lòng tránh xa cộng đồng người Việt hải ngoại. Chúng tôi rất khó chịu với sự hiện diện của ông. Hãy để cho chúng tôi yên.
Kính thư
Đại diện cộng đồng người Việt

Romeo& Juliet Photos