Saturday, November 5, 2011

THANH ĐA DIỆU VỜI

Tôi giật mình thức giấc vì tiếng phone rung lúc nữa đêm. Tôi nhắm mắt lại tiếp tục giấc ngủ mà không buồn xem thử ai gọi giờ này. Tôi vừa chợp mắt, phone lại rung liên hồi hết đợt này đến đợt khác. Cái phone này đúng là đồ báo hại, vibrate gì mà lớn quá chừng đến nỗi đánh thức tôi dậy. Chỉ có cái thằng khỉ Tony bên Pháp đi làm về rôi buôn nên mới dám gọi phone kiểu này để phá tôi chứ gì. Tôi với tay lấy c ái phone để chửi cho Tony một trận vì dám phá giấc ngủ của bà. “Hello!”
Một giọng nữ vang lên“Hey, con khỉ Lan Vy, ngủ chi mà ngủ dữ vậy?”
T ôi ngỡ ngàng, “Mai Lan, mày đang ở Vietnam mà? Mày hong biết bên này là nữa đêm rồi ?”
Mai Lan nghiêm nghị, “Dạ thưa cô em biết. Em mới về Kanzas chiều nay và gọi phone cho mày liền nè con khỉ khó ưa.”
Tôi hỏi, “Về Việt nam có vui hong nhỏ ? Mày có gặp him hong?”
Mai Lan nhăn nhó, “Mày lúc nào cũng him, him, him. He là vua thì làm sao phó thường dân tao gặp được chứ?”
Tôi nói lảng, “Mày có về Thanh Đa hong? Thanh Đa bây giờ ra sao rồi ?”
Giọng Mai Lan chùng hẳn, “Tao hong biết nói sao nữa. Cái cảm giác cuả tao thiệt lạ nên tao mới gọi cho mày.”
Tôi tỉnh ngủ hẳn, “Lạ là sao?”
Mai Lan bâng khuâng, “Thanh Đa thật gần mà thật xa.”
Tôi gắt, “Con khỉ nhiều chuyện! Điệu này chắc mày bị Hưng hớp hồn rồi. Phi có đi với mày về Thanh Đa hong?”
Mai Lan nhăn nhó, “Phi với bé Mi chê Thanh Đa dơ dáy, hôi tanh nên về có một lần tí xíu rồi đi liền. Lần sau tao về một mình.”
Tôi chọc, “Vậy thì sướng rồi . Mày tha hồ đi uống cafe tò te tú tí với Hưng nha.”
Mai Lan chậc lưỡi, “Có cho bà xã Hưng xé xác tao. Hai vợ chồng nốc bia thấy sợ luôn. Đàn bà con gái ở Vietnam khác lắm. Fashion lắm, ăn nói bạo dạn, chịu chơi lắm chứ hong nhà quê như tụi mình đâu.”
Tôi chặn, “Stop please! Kể về Thanh Đa cho tao nghe đi.”
Mai Lan nói, “Tao nói với mày rồi. Thanh Đa bên ngoài trong khang trang sạch sẽ, các lô vẫn dơ dáỵ. Cầu thang phân chó đầy.”
Tôi ngạc nhiên, “Hong ai làm vệ sinh à?”
Mai Lan cười, “Thời buổi này mà. Mạnh ai nấy sống. Người lớn, con nít về nhà thì ở trong nhà xem phim, computer, internet đâu còn ra ngoài hành lang chơi đâu.”
Tôi nói, “Good for them. Cuộc sống bây giờ khá giả rồi thì cũng để cho họ enjoy chứ.”
Mai Lan không chịu, “No, người nghèo thì hong ai chơi cả giống như tụi mình ngày xưa. Như nhà cô Hai, nhà chị Thanh . Mấy người đó cũng chưa có chồng.”
Tôi cười, “Thì tao cũng ế dài . Có ma nào thèm rước tao đâu. Mày được Phi cưới sướng thấy bà.”
Mai Lan đồng ý, “May mà có Phi, tao đẻ bé Mi hong thôi tao cũng làm gái già rồi. Nghèo như tụi mình khổ thiệt . Chẳng có đứa con trai nào theo cả.”
Tôi đáp, “Ừ nhỉ ?”

Chúng tôi nói chuyện nhắc lại kỷ niệm xưa về Thanh Đa cho đến lúc tôi đi làm. Chúng tôi nhắc đến món khoai mì độc đáo của chị Mai Lan bán mà nuôi sống cả gia đình. Chúng tôi lớn lên bên giòng sông thơ mộng. Chúng tôi chứng kiến bao nhiêu thăng trầm của Thanh Đa từ ngày cầu Saigon bị thả bom, chợ Thanh Đa chỉ là một nhóm nhỏ chưa hình thành cái chợ, phong trào thiếu nhi, kế họach nhỏ. Thanh Đa những ngày đói khổ; chúng tôi phải sắp hàng từ sáng sớm đi mua từng ký gạo, ký bo bo, ký đường. Thanh Đa hoang sơ với những ngày cúp điện và thời gian thiêú nước. Chúng tôi luôn có mặt hiện diện ở Thanh Đa, nhưng thần dân Thanh Đa hong biết chúng tôi và không chơi với chúng tôi vì chúng tôi nghèo, bình dân. Chúng tôi không được cắp sách đến trường và đi học tới nơi tới chốn thì chúng tôi làm sao được các con trai học thức Thanh Đa theo chứ. Chúng tôi, lũ con nhà nghèo chơi với nhau, gắn bó với những trò chơi tầm thường, món ăn bình dân. Mặc dù chúng tôi tuổi tác có chênh lệch, chúng tôi trưởng thành mà nói chuyện vẫn xưng hô mày tao mi tớ như ngày chúng tôi còn nhỏ . Tôi còn nhớ thằng Cu Đen hàng xóm và các bạn đi học của nó đi sau tôi và chê tôi tướng đi chết yêủ; nói chuyện khùng điên và dzô dziên nhứt đời. Cái người nói chuyện khùng điên, dzô dziên nhứt đời ấy thường viết về Thanh Đa và nói về Thanh Đa cho những người thích tìm hiểu về Vietnam. Mai Lan thuở ấy thường nghêu ngao hát trên bờ kè, “Viết tên người yêu trên ba lô nặng trĩu…” Anh bộ đội Phi từ quận 11 cảm tiếng hát cuả cô thôn nữ Thanh Đa nên chàng đã yêu và rước Mai Lan về dinh trong lúc nàng đang bị thất tình nặng vì một anh chàng hoc sinh hào hoa phong độ truờng Thanh Đa nào đó.