Sunday, February 6, 2011
Đêm Ba Mươi
Đêm Ba Mươi
Đêm ba mươi tôi lặng lẽ khóc
Vang đâu đây pháo nổ lóc bóc
Trên máy tính tiếng gõ lóc cóc
Gưỉ tình viễn xứ niềm cô độc
Nơi quê người nặng trĩu khó nhọc
Bão tố cuộc đời như cơn lốc
Phủ lấy thân gầy từng cú sốc
Nhớ quê nhà thả hồn phút chốc
Việt Nam dịu dàng riêng một góc
Sưởi ấm tình quê giấc mơ hồng
Quê Hương Của Tui
Quê Hương Của Tui
Những ngày cuối năm trời San Jose lành lạnh, tui nghe bài hát Quê Hương cuả Giang Nam , tôi nhớ quê hương Việt nam quá chừng luôn và tui khóc hu hu . Xấu hổ ghê! Tui già đầu ruì mà còn khóc như con nít.
Quê hương của tui là những bài hát ngọt ngào đầy tình nghĩa sâu đậm. Quê hương của tui là những con chữ với những dấu hỏi, ngã, dấu mũ mà tui phải ngồi kiên nhẫn gõ bàn phím lâu quá chừng luôn. Tui chỉ viết nó khi nào mà tui nhớ quê hương quá chịu hong nổi. Quê hương là một cái gì đó rất là thiêng liêng mà khi nhăc đến là trái tim của tui có những sợi tơ mềm mại vô hình quấn lấy chung quanh làm cho tui đau nhè nhẹ. Hồn tui bay bổng la đà về Saigon, về những con đường làng, về những cầu khỉ lắc lẻo gập ghềnh khó đi, về những con người lúc nào nụ cươì cũng nở trên môi.
Quê hưong của tui là con người Việt Nam chân chất, là nước mắm nhĩ tuyệt vời mà khi nghĩ đến là miệng tiết ra nước dãi dầm dề .
Subscribe to:
Posts (Atom)