Ta trả em về với sông Thanh Đa yêu dấu của chúng ta. Em hãy hoà nhập với những rác rưởi, với những cặn bả xã hội mà loài người nhẫn tâm thải xuống dòng sông một cách vô tội vạ và tung tăng bơi lội trên những khúc khuỷa cuả dòng sông. Em hãy hít thật sâu mùi sình bùn nồng nặc và mùi cá chết tanh tưởi rất đặc biệt cuả dòng sông Việt Nam.
Em hãy nói với sông rằng ta nhớ sông lắm; ta yêu sông lắm. Ta sẽ âm thầm lặng lẽ trở về với sông như người chiến sĩ baị trận không kèn loa trở về. Ta sẽ cùng sông thì thầm lời tình tự; sông ôm ấp vỗ về ta trong dòng nước mát ngọt ngào tình yêu.
Trên đất lạ quê người, thân phận bèo bọt cuả ta cũng chẳng hơn gì lục bình trên sông xưa. Ta sống vất vưởng tạm thời cho qua ngày tháng. Tương lai ta sẽ đi về đâu? Ta ao ước có một cái rễ vững chắc cắm sâu vào lòng đất để được cái cảm giác yên ổn và được che chở ủi an vì ta đã đi quá nữa đời người rồi. Ta mệt mỏi lắm rồi; ta muốn đậu lại nơi bên nào đó và hong trôi nưã. Ta hong được cái diễm phúc đó; thế là ta laị trôi trôi đi theo dòng đời...
Friday, July 23, 2010
Subscribe to:
Posts (Atom)