Wednesday, January 14, 2009

ROMEO & JULIET THỜI NAY





Gà Chết picked the phone, nói liền một hơi, “Hey, Gà Chết. Chết chưa mày mày?”
Vịt Bầu cười, “Cái con nhỏ này, mày dành nói câu của tao rồi thì tao biết gì mà nói chuyện với mày?”
Gà Chết mách nước, “Thì mày nói là mày nhường ông Vinh yêu quí của mày cho tao.”
Vịt Bầu mỉm cười hạnh phúc, “Tao sẵn sang nhường anh Vinh cho bất cứ ai, nhưng mà anh Vinh tao hổng chịu ai hết.”
Gà Chết thán phục, “Cầu cho gia đình mày hạnh phúc mãi mãi. Tao rất vui khi mày hạnh phúc.”
Vịt Bầu giọng buồn buồn, “Gà Chết, bạn bè chúng ta ai cũng có đôi, có cặp, con đàn cháu đống. Chỉ còn lại một mình mày. Tụi tao thương mày lắm. Chúng tao rất mong có tin vui của mày. À này, thầy Khanh mới qua Cali đó. Dân Nam Cali biểu tình dữ lắm. Cũng tội nghiệp thầy.”
Gà Chết mỉa mai, “Cho đáng đời cái ông Việt Cộng dám đi tới lãnh địa quốc gia. Được đi du học thì ở một chỗ đi. Bày đặt bon chen đi đây đi đó.”
Vịt Bầu binh, “Thầy Khanh qua Cali là mục đích đi kiếm mày đó. Thày Khanh vẫn chưa có vợ. Gà Chết à, hai người đừng làm khổ nhau nữa. Tao thấy bên Mỹ tự do lắm. Thầy Khanh bỏ Đảng sống với mày bên này thì không ai biết mà mày cũng trưởng thành rồi. Không ai có quyền cấm mày yêu ai or lấy ai cả.”
Gà Chết gắt, “Con nhỏ này có điên không? Tao mà đi yêu một đảng viên bắc kỳ hả? Thiết là nhục nhã ông bà cha mẹ tao hết sức.”
Vịt Bầu nhỏ nhẹ khuyên, “Gà Chết, đừng tự làm khổ mình nữa. Đừng lấy cái hãnh tiến dổm của gia đình ra mà biện minh cho mình.”
Gà Chết bực tức thô lỗ cắt ngang phone một cái cụp. Cô ngồi im lặng, tay mân mê tìm nghe lại lời nhắn cũ cách đây ba hôm. Giọng người đàn ông bắc, trầm ấm vang lên, “Chào em, chúc em một giáng sinh an bình và hạnh phúc. Tôi về Cali nghỉ lễ và sau đó tôi trở lại Washington đi học. Tôi mong muốn được gặp em trong kỳ nghỉ này. Em gọi lại cho tôi số….” Gà Chết lắc đầu, quăng cái cell phone thật mạnh xuống sàn gỗ. Cái phone bị bật cái nắp và hai cục battery văng ra hai góc. Gà Chết lượm lại cục battery, gắn nó vào và đậy nắp lại. Cái phone bị hư, không còn turn on được nữa. Gà Chết đành tháo cái sim trong phone ra và gắn nó vào cái phone mới. Cô mân mê chiếc phone màu tím xinh xắn mà Bill đã tặng cô hôm giáng sinh. Mặt cô rạng lên, “Ừ nhỉ, tại sao ta không gọi Bill và bắt nó dẫn minh đi chơi suốt ngày nay. Tai sao ta cứ ở nhà mãi như vậy?” Cô loay hoay bấm số phone của Bill. Một giọng tiếng Việt trầm ấm vang lên như reo vui, “Alô, em hả. Tôi lúc nào cũng mong chờ em gọi.” Gà Chết điếng người lặng yên. Cô đã vô tình bấm lộn số của thầy Khanh mà không hay. Thầy Khanh tiếp tục nói, Alo, Alo, sao em không trả lời tôi? Tôi thèm nghe giọng nói của em. Em nói gì đi chứ. Em cứ nguyền rủa tôi cũng được.” Gà Chết cup phone cái cụp. Gà Chết chạy xuống basement, nơi chứa những vật dụng không dùng, cô lục tung trong một cái vali nhỏ, nơi chứa những kỷ niệm khó quên của cô. Một xấp báo cũ đã úa vàng với những vêt hoen ô” của nước mắt, được cắt xén với những bài viết từ báo Quân Đội Nhân Dân, báo Tuổi Trẻ, và Kiến Thức Ngày Nay của tác giả Nguyễn Khanh. Những cánh hoa ngọc lan khô rơi ra. Cô lặng lẽ đọc nó và chìm đắm vào quá khứ.

Saigon 19….
Đại học hệ B đã mở ra cho lũ con sĩ quan chế độ cũ con đường vào đại học mặc dù họ có bị đóng tiền vì không đủ tiêu chuẩn điểm vào hệ A vào kỳ thi. Trường Đại Học Tổng Hợp với các dãy lầu cũ kỹ và hội trường bé nhỏ khiêm nhường là nơi hẹn hò và phát sinh những mối tình học trò dễ thương. Lũ con gái mê nhất là cây hoa ngọc lan cao vọi với những bông hoa thơm ngát. Các anh sinh viên khóa trên trổ tài Tarzan đu cây hái hoa để lấy lòng các cô sinh viên xinh xắn. Gà Chết đứng thèm thuồng nhìn Hoa, Lan, Thanh, Trúc, Tuyết, Thanh chúm chím làm duyên làm dáng nói chuyện với các anh sinh viên đẹp trai lịch lãm. Gà Chết cũng thích được quen, được con trai để ý, nhưng cái tướng Tomboy xấu xí như gà nuốt dây thun lại thêm tính tình ít nói nên Gà Chết chẳng được con trai nào theo cả.
Một người đàn ông cao gầy đen thui, nét mặt xương xương cầm cái vợt bằng tre khéo léo hái những bông hoa thơm ngát đẹp nhứt trên cao nhứt vào cái lồng mà không phải cực khổ leo cây như các anh sinh viên. Mọi người vỗ tay reo hòa hoan hô người hái hoa. Ông ta lấy hoa từ trong lồng tre ra. Hoa, Lan, Cúc, Thanh nhìn những đóa hoa đẹp và hy vọng người tặng hoa sẽ là mình. Ông đi lạI hướng Gà Chết, đưa những đóa hoa cho cô, nói với giọng bắc kỳ 75, đặc sệt, “Tôi cho em nè. Em thích hoa ngọc lan lắm phải không?”
Gà Chết bối rối trả lời, “Oh, cám ơn ông. Hoa ngọc lan cài lên tóc thì khỏi phải dùng nước hoa.”
Gà Chết cầm lấy những đóa hoa ngọc lan và bỏ đi. Vừa đi cô vừa hít lấy hít để cái mùi thơm dễ chịu ấy. Văng vẳng lời giễu cợt của đám con gái:
“Lọ Lem gặp may.”
“Đồ bất lịch sự không nói một tiếng cám ơn nào.”
Gà Chết nghe tiếng cười đùa nói chuyện vui vẻ của đám sinh viên cùng người đàn ông lạ mặt. Tiếng ai đó hốt hoảng kêu lên, “Oh, ông thầy tụi bay ơi.”
Chết rồi, môn triết là môn khó nuốt nhứt. Năm nay tụi mình chết rồi.”

Nguyễn Khanh phụ trách bộ môn triết ở đại học tổng hợp. Thầy nhanh chóng chiếm được cảm tình của lũ sinh viên vì thầy tính tình cởi mở. Thầy hay hái hoa ngọc lan cho lũ con gái, nhưng Gà Chết bao giờ cũng được hoa đẹp nhất. Một lần thầy Khanh thắc mắc, “Bảo Vy, tại sao các bạn gọi em là Gà Chết?”
Gà Chết cười, “Tại dáng em đi như gà nuốt dây thun. Em xấu xí như con gà chết.”
Nguyễn Khanh cười nói, “Em đâu có xấu. Em đẹp lắm cả tâm hồn lẫn bề ngoài. Em là báu vật đó Bảo Vy ạ”
Gà Chết nghi ngờ, “Thầy an ủi em hả? Hồi nào đến giờ có bao giờ ai khen em đâu. Thày là người đàn ông đầu tiên khen em. Đúng là em đang gặp may. Ít ra em cũng có một người đàn ông thích em chứ.”
Nguyễn Khanh thân mật vỗ vai Gà Chết, “Em đừng nên quá ư bi quan, mặc cảm tự ti như vậy không tốt đâu.”

Nhờ thầy Nguyễn Khanh giúp đỡ, các bạn và Gà Chết thoát qua kỳ thi về môn triết và kinh tế chính trị hóc búa khó nuốt ấy. Sinh viên hỏi thầy, “Tại sao thầy lạI làm như vậy? Thầy không bị lương tâm của nhà giaó và một đảng viên trung thành cắn rứt à?”
Nguyễn Khanh buồn bả trả lời, “Tôi thường làm những gì tôi cảm thấy đúng với lương tâm mà thôi. “Tôi thương cho các em đa số là con sĩ quan chế độ cũ mà bắt các em phải học những điều mà gia đình em ghét thì tội cho các em quá. Tôi giúp các em qua khỏi kỳ thi của nhừng môn này, nhưng bù lại các em phải đạt điểm thật cao trong các môn khác đấy nhá.”
Thầy Nguyễn Khanh thường tham gia sinh hoạt với sinh viên, đi picnic, ngồi trước cổng trường đại học ăn bò bia, uống nước mía. Thầy còn mời sinh viên tới căn hộ độc thân chật hẹp trên đường Tự Do. Các`bạn biết tình cảm của thầy Nguyễn Khanh và Gà Chết nên các bạn âm thầm tán đồng, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau và che dấu cho cả hai. Gà Chết thường lên nhà thầy, dọn dẹp sách vở cho gọn gang. Gà Chết rất thich tủ sách của Nguyễn Khanh vì Nguyễn Khanh có nhiều bộ sách rất hay. Nguyễn Khanh thường tặng cho Gà Chết những cuốn sách mới mà thường chỉ có bán ở tiệm sách chui với giá tiền thiệt mắc. Căn phòng chất chội, đầy những sách là sách chiếm hết cả lối đi. Có lần Gà Chết mỉa mai, “Một đảng viên cộng sản trí thức yêu nước, du học ở Liên xô mà chỉ được phân phối cho một cái phòng bé tí xíu trong khi bao nhiêu người khác thì ở biệt thự xa hoa. Công bình chân lý ở đâu?”
Nguyễn Khanh không đồng ý nói, “Em đừng nói vậy. Đó là con đường tôi chọn mà. Làm cách mạng là phải hy sinh bản thân mình.”
Gà Chết tức giận nói, “Hy sinh cái khỉ mốc xì. Thầy bị Đảng lợi dụng cái lý tưởng, nhiệt huyết của thầy mà thôi. Em có cảm tưởng như thầy không tức giận nếu em vô tình tỏ vẻ không kính trọng ba mẹ thầy như khi em nói về Đảng.”
Nguyễn Khanh kêu lên, “Kìa em! Chúng ta thỏa thuận là không đề cập tời chính trị mà.”
Thỉnh thoảng Nguyễn Khanh đưa Gà Chết tới một biệt thự sang trọng ở đường Điện Biên Phủ và Nam Kỳ Khởi Nghĩa là nhà của một người bà con của Nguyễn Khanh. Nghe nói căn nhà này lúc trước chủ nhân là ông chủ nhà sách Khai Trí. Mỗi lẫn đê”n đây lã Nguyễn Khanh mắt sáng rỡ nhìn cây đàn piano bong láng mớI toanh phủ đầy bụi vì chủ nhân dường như chẳng bao giỡ sờ tới cây đàn. Nguyễn Khanh say sưa chơi piano và hát những bản tình ca. Tâm hồn Nguyễn Khanh bay bổng theo từng nốt nhạc, giai điệu du dương. Gà Chết ngạc nhiên tròn mắt hỏi, “Ủa đảng viên bần cố nông ba đời mà cũng biết chơi đàn piano, biết hát nhạc vàng nữa hả?”
Nguyễn Khanh phì cười, “Người dân miền nam cứ nghĩ chúng tôi là dân vô học, đầu đường xó chợ, là những nông dân chân chất chỉ biết đến cái cuốc cái cày. Ba mẹ tôi làm việc ở viện nghiên cứu khoa học. Nhà chúng tôi ở miền bắc cũng có đàn piano. Tôi học piano từ nhỏ giống như em vậy.”
Gà Chết nói, “Oh, vậy là cộng sản cũng có con ông cháu cha như chế độ cũ vậy”
Gà Chết đứng thẳng người, ưỡn bộ ngực lép kẹp ra và kiêu hãnh nói với Nguyễn Khanh, “Chúng ta là hai kẻ thù. “Lê Thanh Bảo Vy là con một sĩ quan của chế cũ, là kẻ thù của những đảng viên cộng sản vì tất cả sĩ quan cộng hòa là kẻ thù của dân tộc Vietnam, là người đã tiếp tay thông đồng với đế quốc Mỹ.”
Nguyễn Khanh buồn bả lắc đầu, “Người dân miền nam rất ghét người miền bắc; có ai thông cảm cho người miền bắc đâu. Họ đâu có muốn sinh ra trong xã hội chủ nghĩa đâu. Tôi rất bất bình vì những việc làm bất chính, những quyết định sai lầm của cấp lãnh đạo. Chính vì vậy tôi mới quyết định ở trong hàng ngũ đảng để có tiếng nói và ngăn chặn những quyết định ngu xuẩn của họ.”
Gà Chết hỏi, “Có bao nhiêu đảng viên trong sạch trong hàng ngủ đảng. Chắc là chỉ có một mình thầy thôi.”



Mối tình lén lút giữa Nguyễn Khanh và Gà Chết rồi cũng bị gia đình Gà Chết phát hiện. Mẹ cô thường la rầy cô, “Bộ Sàigon hết đàn ông con trai rồi sao mày lại đi thương cái thằng bắc kỳ cộng sản đó.”
Gà Chết im lặng chịu đựng những bài giảng đạo đúc của gia đình họ hàng cô. Nhiều lúc cô muốn hét lên, “Sài gon không thiếu đàn ông, nhưng hông có ai chịu thương một người con gái xấu xí, dở hơi như tôi cả.”
Gia đình Gà Chết bắt cô nghỉ học ở nhà có thầy tới dạy kèm tiếng Anh và đàn với lý do là cô sắp sửa đi Mỹ nên cần phải chuẩn bị cho tương lai. Thiệt ra gia đình Gà Chết muốn kiểm soát cô mà thôi. Liên Hà, cô bạn thân Vịt Bầu của Gà Chết nhiều lần giúp đỡ cô gặp thầy Nguyễn Khanh.

Lần cuối cùng Gà Chết gặp Nguyễn Khanh tại một quán café nơi bờ sông. Nguyễn Khanh mở lời, “Tôi nghĩ là chúng ta nên chấm dứt đừng liên hệ từ nay nữa. Tôi rất buồn khi nhìn thấy em đau khổ lén lút gặp tôi như vậy.”
Gà Chết thật bất ngờ, “Chúng ta yêu nhau. Chúng ta nên tìm cách nào để bảo vệ tình yêu của chúng ta. Tình yêu phải trải qua thử thách chứ. Chưa gì mà anh bỏ cuộc rồi.”
Nguyễn Khanh bất lực, “Khó lắm em ạ. Gia đình em làm gì chịu gả em cho một thằng bắc kỳ Việt cộng như tôi. Em hãy quên tôi đi và đi lấy con ông cháu cha Vietnam cộng hòa nào đó.”
Gà Chết hét lớn, “Chứ không phải Đảng và tổ chức ngăn cấm anh yêu con một sĩ quan chế độ cũ, có gia đinh đi nước ngoài, và là người công giáo à. Em đã ở trong ba điều kiện bị cấm đoán trong bốn điều cấm dành cho đảng viên khi cưới vợ. Em chỉ thiếu là người gốc hoa nừa mà thôi. Đảng gì mà kỳ cục quá vậy. Đảng gì mà xen vào đời tư của cá nhân. Đảng này đúng là đảng cướp rồi.”
Nguyễn Khanh chống chế, “Không có đâu. Ai nói với em điều đó?”
Gà Chết cười như điên, “Ha…ha…”
Cô giả giọng nữ bắc kỳ của Dung, cô em họ của Nguyễn Khanh, chủ nhân ngôi biệt thự sang trọng mà Nguyễn Khanh thường hay đến chơi, “Cô Bảo Vy, làm ơn buông tha anh Khanh đi nha. Cô đã làm hại đời anh Khanh. Anh Khanh là người có tài, đầy triển vọng trên con đường công danh sự nghiệp. Cô đừng hòng mơ lấy được anh Khanh. Đảng viên không được phép lấy con sĩ quan ngụy, gia đình công giáo, gia đình có thân nhân đi nước ngoài và gia đình có người Việt gốc Hoa. Hơn nữa anh Khanh cũng đã đính hôn với chị Thu là cháu nội chú của thủ tướng Phạm Văn Đồng.”
Gà Chết đổi sang giọng bắc the thé, chua như giấm rất khó nghe của một người con gái khác, “Cô là Bảo Vy hả? Tôi là Thu, vợ chưa cưới của anh Khanh đây. Chúng tôi đã sống với nhau như vợ chồng lúc chúng tôi còn bên Nga…”
Nguyễn Khanh hỏi dồn dập, “Thu đến gặp em và nói như vậy hả? Thiệt là quá sức đi mất.”
Gà Chết chua chat nói, “Con gái miền nam chúng tôi không có tự nhiên bạo dạn như các cô miền bắc quan hệ nam nữ lung tung trước khi đám cưới và gặp ai cũng khoe chuyện phòng the hết đâu.”
Nguyễn Khanh nâng mặt Gà Chết nhìn thật sâu vào mắt cô và hỏi, “Em tin cô ta à?”
Gà Chết vừa khóc vừa dùng hai tay đánh túi bụi thật mạnh vào Nguyễn Khanh, “Tôi ghét anh! Tôi thù anh! Tôi hận anh! Đàn ông bắc kỳ là thứ sở khanh, thứ đểu giả! Đi về với cái thùng phi biết nói của anh đi.”
Nguyễn Khanh lắc đầu nói, “Thời gian sẽ trả lời. Bảo Vy, anh yêu em và mãi mãi yêu em. Ba mẹ anh và ba mẹ Thu hứa cưới Thu cho anh từ hồi tụi anh còn nhỏ. Anh chưa bao giờ yêu Thu hay thân mật với Thu hơn tình bạn cả.”
Gà Chết chạy ào ra ngoài, cô lặng lẽ bỏ đi dưới cơn mưa bão lạnh lẽo. Mặt cô nhạt nhòe nước mắt. Cô đau xót hát thầm, “Mất anh rồi..xa anh rồi…hoa đã tàn nhụy đã phai…” Nguyễn Khanh lặng nhìn theo cái bong bé nhỏ mất hút trong mưa. Anh không đuổi theo cô. Nguyễn Khanh lặng lẽ hát nho nhỏ, “Mất em rồi…xa em rồi…

Từ đó họ không còn gặp nhau nữa, nhưng họ biết tin tức nhau. Nguyền Khanh vẫn thường thấy Bảo Vy trong những buổi nói chuyện của anh ở nhà Văn Hóa Thanh Niên, Câu Lạc Bộ Trí Thức Yêu Nước. Bảo Vy thường cắt những bài viết của Nguyễn Khanh cất để dành trong một cuốn cái hộp giấy vớI những cánh hoa ngọc lan anh đã tặng cho cô.
Hai năm sau cô ra nước ngoài. Trong đám người đưa tiễn cô đi, từ xa cô đã kịp thấy bong dáng cao gầy của Nguyễn Khanh trước khi cô lên máy bay.

Nguyễn Khanh được thăng quan tiến chức. Nguyễn Khanh giữ chức vụ quan trọng trong chính quyền cộng sản. Nguyễn Khanh có một căn nhà nhỏ dễ thương tại Tân Bình. Nguyễn Khanh vẫn sống độc thân. Vịt Bầu và các bạn mỗi lần về Vietnam đều ghé nhà thầy Nguyễn Khanh chơi và thầy luôn tiếp đãi nồng hậu và quà cáp thật nhiều cho các bạn. Vịt Bầu luôn miệng khen thầy Khanh tốt bụng, thầy Khanh là người cộng sản chân chính và trung thành nhứt nước Vietnam. Vịt Bầu kể lã nó thấy hĩnh Bảo Vy trên đàn piano và trong phòng làm việc của thầy. Bảo Vy lặng lẽ nghe Vịt Bầu và các bạn kể về Nguyễn Khanh; cô không bao giờ nhắc đến Nguyễn Khanh cả. Cuộc sống bên Mỹ quá bận rộn nên cô không còn thì giờ nghĩ đến tình cảm lãng mạn yêu đương nữa.

Nguyễn Khanh được cử đi học để lấy bằng Ph. D. của quản trị kinh doanh. Nguyễn Khanh thỉnh thoảng vẫn gọi phone cho Bảo Vy. Mỗi lần nghe giọng Nguyễn Khanh, mặt Bảo Vy trắng bệt như hong còn giọt máu nào. Tay chân Bảo Vy run lẩy bẩy như bị lên cơn sốt. Làm sao Bảo Vy có đủ can đảm gặp Nguyễn Khanh chứ. Có lẽ Bảo Vy sẽ té xỉu khi gặp Nguyễn Khanh mất.

Bảo Vy lắc đầu cố gắng thoát khỏi những kỷ niệm êm đềm. Cô bước lại computer và email cho Nguyễn Khanh với lời lẽ thật đanh thép, “Kính gửi ông Nguyễn Khanh, đại diện nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Vietnam. Xin ông vui lòng tránh xa cộng đồng người Việt hải ngoại. Chúng tôi rất khó chịu với sự hiện diện của ông. Hãy để cho chúng tôi yên.
Kính thư
Đại diện cộng đồng người Việt

Romeo& Juliet Photos